TÓM TẮT NỘI DUNG:
Tại tỉnh Triết Giang, Chúc gia trang nổi tiếng giàu có, hai vợ chồng viên ngoại chỉ sanh được một nàng con gái, nên hết mực yêu thương, cưng chiều xem là tâm can bảo bối đặt tên Chúc Anh Đài. Nàng Anh Đài càng lớn, càng xinh đẹp, thông minh, thích đọc sách, ngâm thơ, nhìn các trang thư sinh nam tử lần lượt đến Nam Sơn du học, nàng cũng muốn đi nhưng vì là thân nhi nữ, xin thế nào Chúc viên ngoại cũng không cho nàng đi.
Nàng Anh Đài giở tính tiểu thư nhất định muốn đi. Thế là nàng giả bệnh, rồi giả làm thầy lang đến chữa bệnh. Anh Đài giả trai vợ chồng viên ngoại cũng chẳng nhìn ra. Không thể ngăn cản ý định du học của nàng, vợ chồng viên ngoại đành để nàng đi học cho thỏa chí ước mơ. Chúc Anh Đài xin cho Ngân Tâm theo cùng.
Trên đường đến Nam Sơn, Anh Đài gặp và kết nghĩa huynh đệ cùng chàng Lương Sơn Bá. Ba năm dài đèn sách có nhau, chàng Sơn Bá thật thà đến khờ khạo cũng chẳng nhận ra Chúc đệ là gái giả trai. Có thư từ Triết Giang báo tin Chúc phu nhân bệnh nặng, Anh Đài hối hả bái tạ sư phụ xuống núi về thăm nhà.
“Lương huynh sá quản nhọc nhằn, đèo cao hố thẳm dặm ngàn tiễn em”.
Tiễn Anh Đài về quê mà Sơn Bá nghe trong lòng có nỗi buồn không tên kỳ lạ. Suốt chặng đường xuống núi, nàng Anh Đài hết lần này đến lần khác mượn cảnh, mượn người gợi ý cho chàng Sơn Bá biết mình là nữ nhi. Mà chàng Sơn Bá quả “ngu như con ngỗng đực” vô tình chẳng hiểu tâm tư, khiến nàng Anh Đài dỗi hờn.
Đưa nhau ngàn dặm cũng đến lúc chia tay. Trước khi giã biệt người đi kẻ ở, nàng Anh Đài hứa sẽ làm mai em gái song sinh cho Lương Sơn Bá “tôi là anh ruột của nàng, hình cô em gái khác nào như tôi. Chúng tôi là lứa sanh đôi, tướng đi giọng nói chúng tôi như một người”. Chàng Lương nghe thế liền vui vẻ nhận lời, chỉ cần là giống y như Chúc đệ của chàng là được, bởi vì trong lòng chàng đang nảy sinh một thứ tình cảm kỳ lạ nào đó chỉ là “thầm ước mơ nhưng nào biết đâu duyên kết giao chung nhà”.
Anh Đài về quê rồi. Chàng Lương đếm nhớ thương theo ngày qua, cũng chẳng còn tâm trí học hành, ba năm dài như bóng bên hình, nhìn đâu đâu chàng cũng nhìn thấy hình ảnh Chúc Anh Đài. Nhờ sư mẫu cho hay, Sơn Bá mới biết Anh Đài là gái, khi nghe được lòng mừng vô hạn. Chàng lướt dặm băng ngàn mong mau đến Chúc gia trang.
Nhưng nào ngờ:
“Duyên thiên lý chúng ta không toại nguyện
Đôi lứa mình có nợ không duyên
Cha mẹ em là đã ép buộc cuộc lương duyên
Nhà họ Chúc vào dòng họ Mã
Trách nguyệt lão không se thì chớ
Se thế này có dở dang không
Đoạn trường duyên nợ bẽ bàng
Gương loan bẻ nửa, vải đồng xẻ đôi
Ngày tươi sáng hay là ngày đen tối
Mà hai ta có đứng khôn ngồi
Để rồi trách gió than mây
Để rồi khóc hận, khóc cho kiếp này”
Chàng Lương mang theo bao nhiêu hy vọng đến Chúc gia trang thì cũng đành ôm tuyệt vọng bấy nhiêu. Trước phút chia tay, Anh Đài dâng chén rượu tạ tình. Sơn Bá đón chén rượu như đón cả một trời sầu “tình này xin trọn kiếp, nguyện ghi xương khắc trong tim”. Làm cách nào Sơn Bá có thể quên hình bóng Chúc Anh Đài, khi tình yêu này đã thấm vào từng tế bào mạch máu. Tâm can chàng nghe tan nát “Trách cuộc đời có một không hai. Kẻ được mộng, nay đành ta vỡ mộng”. Lương Sơn Bá tức đến thổ huyết.
Lương Sơn Bá về nhà, lâm bệnh trầm kha “Nắng mưa là chuyện của trời. Tương tư là chuyện của tôi yêu nàng” tâm bệnh chỉ có thể chữa bằng tâm dược. Nhưng Sơn Bá viết thư nhờ Tứ Cửu mang đến trao cho Anh Đài gởi gắm theo nhiều hy vọng. Nào ngờ khi Tứ Cửu quay về, không có thư phúc đáp. Lương Sơn Bá càng thêm suy sụp, thổ huyết không ngừng “Đài ơi, anh nói tình Chúc – Lương ngàn đời. Nắng mưa phai nhòa, không phai được tình ta”. Lương Sơn Bá trút hơi tàn trong đau khổ, tương tư.
Tứ Cửu đến báo tin chàng Lương đã chết. Anh Đài nghe đất trời rung chuyển, nàng nhất quyết không lên kiệu cưới nếu xe hoa không dừng trước mộ Lương Sơn Bá. Vì nghĩ đến đại cuộc, Chúc viên ngoại dù bất mãn cùng đành chấp thuận.
Còn đau nào hơn, Anh Đài ngồi trên kiệu cưới đầu chiết khăn tang, khoác lên mình chiếc áo trắng. Nàng khóc than thảm thiết khiến đất thảm trời sầu. Lương Sơn Bá chết rồi, tim của Anh Đài cũng đã chết “Lương huynh hỡi chậm chờ, nơi suối vàng ta có nhau”. Anh Đài đập đầu vào mộ bia, bỗng mộ nứt làm đôi, giông gió nổi mù trời, Anh Đài đi vào trong mộ. Sau đó, trong mộ lại xuất hiện đôi bướm, bay lượn quấn quýt bên nhau không rời.
“Lương Sơn Bá mang theo cửu nguyền gói tuyệt tình sầu. Chúc Anh Đài mang theo câu nguyện ước. Trời phong ba báo rằng đôi uyên ương hóa thành đôi bướm, chắp cánh bay tận bốn phương trời. Cho trọn lời hải thề sơn minh.”
LỜI NHẠC VÀI ĐIỆU HAY:
(nam):
Chim rừng líu lo cảnh thơ mộng quá đôi lời
Thăm hỏi đường đến trường,
Mắt nhìn hai lối khó mong tri quan lồ,
Xin người chỉ giúp giùm cho.
(nữ):
Đây miền nam núi chập chùng mà người đời đặt tên là
Nam sơn nhiều lối đi lên tới trường ngôi trường gần đây
Cách hai đèo trường ta là đi hướng đi sơn đèo.
(nam):
Vui thay thích thay chí tang bồng nấu sử sôi kinh chí
Ta chung cùng, xin cho cho biết tên mình làm quen nhau
Buổi ban đầu suối hát thông reo vẫn ghi một lòng
Dù một lòng hằng mong biết tên huynh đài.
(nữ):
Nhà có dư hàng trăm tên hầu miền triết giang là quê,
Còn tuổi xuân vừa trăng tròn tôi tanh danh là chúc anh đài.
(nam):
Cha tôi mất đi đã lâu mẹ già dưỡng nuôi ngày qua ngày
Qua tuổi mộng mơ vừa đúng trăng tròn trăng,
Chuyện tình quê nhà qua ngày đủ ăn, dạ tôi tên lương sơn bá.
Tôi sơn bá xinh tuyên thề xin minh chứng trên cao dày
Không hai lòng với anh đài
Ta cùng vui về nơi triền miên, chim tung trời xóa bao lụy phiền,
Ghép gió ghép mây kết bao thâm tình không đổi thay.
(nữ):
Tay nâng liễu thay nhan đèn, xin minh chứng tôi
Anh đài không hai lòng, ta cùng nhau thề nguyện
Sống đồng tâm, tuy đôi mình chẳng sanh cùng giờ đến
Thiên thu thác nguyện chung mồ không cách xa.
(nam):
Xưa kia có bá nha tử kỳ cùng thề kết bạn,
Kết tâm giao quyết không thay lòng không xấu xa.
(nam nữ):
Tôi sơn bá tôi anh đài xin tuyên bố xin tuyên thề
Ta thề chung cùng, ta cùng nhau thề nguyện đến đầu bạc,
Ai quên lời sẽ mang nợ đời, mãi không quên núi non
Nam sơn đã chứng cho đôi mình nam sơn chứng minh
Cho những câu thề, tình này nguyện không xa lìa.
(nam):
Ba sinh đã lỡ dỡ duyên tình về lứa đôi trách quá công sao
Đành chia đôi mình câu thề hứa trước kia theo làn gió bay bạc rồi,
Anh đài ơi mấy câu thề của nàng với anh nhớ hoài.
(nam nữ):
Lương huynh hỡi số kiếp duyên tình về chúng ta có thế thôi
Xin hẹn kiếp sau này, duyên tình của chùng ta tơ hông
Dứt buộc ràng, tình ta thế thôi từ đây, chớ phụ anh
Lương huynh hỡi chớ quá u sầu tình dỡ dang luyến tiếc chi
Duyên mình vỡ tan rồi, nhưng tình anh với em tin rằng
Vẫn một lòng, lương hiền huynh số duyên mình
Còn lai đắng cay nhẫn nồng, nếu không mến kỷ niệm
Mà chi nếu không yêu trao ngọc chi đầy,
Tình ta thôi mỗi đứa một nơi,
Câu thề xưa hết rồi tan thương buồn cách xa.
(nữ):
Ngày lên xe cưới ta từ ly bôi tiễn đưa, mình hết duyên rồi
Mưa gió đẩy đưa số thân âu là kiếp người thế thôi.
(nam):
Hôm kia còn an vui, hôm qua còn hoa tươi,
Hôm nay buồn đau thương hôm nay sầu ướt mi tuôn tràn lan.
(nữ):
Em đi nhưng lòng thương anh, tuy đôi mình xa nhau
Không quên lời thương yêu,
Lương huynh ơi đừng trách than đau lòng em.
Nguồn:
- Video chia sẻ từ kênh youtube "VŨ LUÂN ENTERTAINMENT"
- Nội dung từ bài viết "Lương Sơn Bá - Chúng Anh Đài" tại 2 websites hoangcungtailinh.com và loibaihat.tv
Đánh giá và bình luận