Hai người trai tài gái sắc đến với nhau như lẽ tự nhiên.
Nói về thời thế lúc bấy giờ. Hạng Võ cùng Lưu Bang, bên Hán bên Sơ cùng nhau chia đôi đất nước mà cai quản.
Không lâu sau, Lưu Bang phất cao ngọn đại kỳ, Hạng Võ mấy lần thua trận bị bao vây ở thành Cai Hạn bởi quân của Lưu Bang và Hàn Tín. Giữ câu đá vàng trong tim, Hạng Vương không thể bỏ lại Ngu Cơ trong vòng vây quân địch. Với tình yêu bất diệt dành cho nhau Ngu Cơ cùng Hạng Vương quyết cùng nhau ở lại không rời xa.
Nơi thạch động, Hạng Vương cùng Ngu Cơ thổi lửa sưởi ấm. Đêm đó, Hạng Vương uống rượu và đau đớn làm bài thơ. Hạng Vương cứ như thế mà uống rượu và ca đi ca lại bài hát, tâm trạng vô cùng ảo não. Nàng Ngu Cơ thấy vậy liền quyết định trổ tài múa kiếm, hát hòa theo để Bá Vương vơi bớt ưu sầu. Mỗi đường gươm của nàng vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển khoan thai làm cho tâm hồn nặng nề Sở Vương dần dần nhẹ nhàng trở lại, ánh mắt hướng theo một dáng người thướt tha đang múa những đường gươm tuyệt mỹ. Nhân lúc Sở Vương không để ý, Ngu Cơ dùng gươm tự vẫn để tránh làm vướng bận khách chinh nhân. Thấy Ngu Cơ tự hủy mình, buông đàn đến ôm chặt lấy thân thể đang dần lạnh trong lòng, tim của Tây Sở Bá Vương như bị ai bóp nghẹn. Hạng Võ khóc, giọt nước mắt nam nhân hiếm khi thấy được… Ngu Cơ cũng khóc, cái khóc không phải vì đau thể xác mà là phải vĩnh biệt muôn thu người bạn vàng, người anh hùng cả đời của nàng khi hương yêu còn chưa phỉ. Ngu Cơ dùng sức lực cuối cùng của mình để nói lời trối trăn, Sở Vương cứ thế ôm lấy nàng, cả hai đều khóc đến nỗi trên đôi mắt phủ quanh một màn nước… cứ thế Hạng Võ không còn nghe thấy tiếng người yêu nữa, Ngu Cơ đã chết, đã vĩnh viễn xa chàng, đau xé tâm can Hạng Võ ôm chặt thi thể nàng như muốn cùng nàng hòa tan thành một, đau đớn cất tiếng gọi thấu trời cao “NGU CƠ.... ”
Đánh giá và bình luận